Tặng cho những ai vượt qua thử thách
Một trong những điều thú vị khi tôi đi học là được chơi những trò chơi rất ý nghĩa. Thầy tôi bảo: “Hãy nhìn cách mà một người chơi một trò chơi, vì đó cũng là cách mà họ sống trong cuộc đời”.
Chúng tôi – 8 nhóm đã cùng chơi trò xếp que tính lên một trái banh to bằng quả cam, đặt trên một cái ly. Yêu cầu là làm sao có thể xếp hết 50 que tính lên trái banh đó. Chúng tôi lay hoay trong vòng 5 phút, rồi 10 phút, cứ xếp lên rồi lại rớt xuống liên tục. Mỗi nhóm làm một kiểu, nhóm thì xếp từng que, nhóm thì đan rổ, nhóm thì xây đế hình tam giác…Rốt cục, mỗi nhóm một kết quả nhưng không có nhóm nào có thể đáp ứng được yêu cầu của trò chơi.
Có người làm mãi mà không được, và bắt đầu tin rằng không thể làm được. Họ bỏ cuộc, hoặc làm một khán giả đứng ngoài cuộc chơi.
Có người thì hoang mang, niềm tin giảm sút. Họ vẫn tham gia nhưng không còn nhiệt tình nữa.
Vẫn có những người tin rằng: Chắc chắn là được, chỉ là mình chưa làm đúng cách. Họ cứ tiếp tục vận dụng phương pháp thử và sai.
Cuối cùng, khi tận mắt nhìn thấy thầy tôi xếp hết 50 que tính lên trái banh đó, chúng tôi mới thật sự bị thuyết phục rằng đó là điều có thể làm được.
Trò chơi nhỏ, nhưng cho chúng tôi nhiều bài học.
Thầy tôi kể, cách đây 1 năm, thầy đã chơi trò ấy lần đầu tiên và làm được. Còn chúng tôi cũng chơi lần đầu tiên, nhưng không ai thắng cả. Vậy có điều gì khác biệt giữa thầy tôi ngày ấy và chúng tôi bây giờ?
Thầy bảo: đó là sự trưởng thành, càng trưởng thành thì chúng ta giải quyết vấn đề càng giỏi hơn.
Tôi nghĩ về mọi chuyện, về những thử thách mà mình đã và đang trải qua, về cách mà mình đã giải quyết chúng. Tôi chợt nghĩ về cách người ta thường xử sự khi gặp vấn đề trong tình yêu. Có người sẽ làm to chuyện, ăn vạ, trách móc người kia…Có người chọn lựa giải pháp im lặng và co cụm, dè dặt yêu thương. Có người cố trốn tránh và đi tìm một điều gì khác để đắp vào. Có người thì can đảm đối mặt với nó, giải quyết và tiếp tục bước đi.
Cách xử sự của mỗi người không phụ thuộc vào độ tuổi của họ, mà tùy thuộc vào sự trưởng thành của họ.
Khi nhìn nhận ra điều đó, tôi bỗng thấy thấu hiểu và cảm thông hơn những người xung quanh và chính bản thân mình. Làm sao có thể trách một đứa bé không biết chạy xe máy? Làm sao có thể trách ai đó xử sự quá trẻ con khi họ chưa bao giờ được học về những cách cư xử như người lớn? Làm sao có thể trách ai đó ích kỷ khi từ nhỏ đến giờ chưa ai yêu thương họ một cách vô điều kiện? Làm sao có thể trách ai đó không hiểu mình khi chính mình cũng chưa hiểu họ? … Đừng vội trách ai đó khi bạn chưa thật sự hiểu họ. Tha thứ cho những lỗi lầm chưa trưởng thành của mình và người khác, tôi lại thêm biết ơn những thử thách đã làm tôi lớn lên. Không có thất bại, mà chỉ có những bài học ta đã học được từ sự việc đó. Càng trải nghiệm, đi qua thử thách, tôi càng thấy mình trở nên mạnh mẽ và sống tuyệt vời hơn.
Tôi có một niềm tin mãnh liệt vào sự thay đổi tích cực, sự trưởng thành của con người. Sự trưởng thành cần thời gian, nên đôi khi cũng phải chờ đợi, chờ cho đến khi họ đã sẵn sàng cho một sự thay đổi giống như chờ một đứa bé đủ lớn để có thể dạy cho nó chạy xe đạp vậy. Và cũng không cần phải so sánh mình với ai khác, chỉ cần so sánh mình với bản thân mình trong quá khứ để xem mình đã lớn lên như thế nào.
Và hãy biết ơn những thử thách ấy.
Cảm ơn những đau khổ.
Cảm ơn những vất vả. mỏi mệt.
Cảm ơn những giọt nước mắt.
Cảm ơn cuộc đời.
P/s: "Không gì là không thể, đứng trước những thử thách của cuộc sống bạn nên bình tĩnh lựa chọn cho mình cách đối phó hiệu quả nhất, chắc chắn bạn sẽ vượt qua nó một cách dễ dàng"
Nguồn: FB Hạt Giống Tâm Hồn
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire